Ba mẹ không hạnh phúc – con là người chịu hậu quả
Ba mẹ không hạnh phúc và điều này ảnh hưởng rất lớn đến em. Em năm nay 17 tuổi, được chẩn đoán mắc chứng rối loạn tâm lý và có nguy cơ bị trầm cảm. Em cảm thấy rối bời và không biết phải làm thế nào khi ba mẹ em chưa bao giờ thôi cãi nhau trong suốt 20 năm qua. Mọi thứ với em như những tảng đá nặng đè lên trong lòng, một cảm giác như cả thế giới chỉ có mình em. Em làm gì để vượt qua những điều tồi tệ này đây?
- Được và mất khi ở riêng với bố mẹ chồng
- Vợ bỏ đi vì cãi nhau với mẹ chồng
- Phải làm gì khi mẹ chồng khó tính
Lời tâm sự
Ba mẹ em năm nay cũng đã ngoài 40 tuổi, nhưng cuộc sống của ba mẹ không hạnh phúc, trong trí nhớ của em, họ chưa một ngày nào gọi là hòa thuận. Năm nay em đã 17 tuổi rồi, nhưng lúc nào bố mẹ cũng xem em là đứa bé, không biết gì với đó là chuyện người lớn. Em là con trai và là anh của 2 đứa em nhỏ nữa, nhưng thật sự em như kẻ vô dụng, không thể làm gì khi ba mẹ cãi vã.
Trong ký ức của em, em vẫn nhớ khi mẹ mang bầu em thứ 2, ba đánh mẹ rất nhiều. Chứng kiến cảnh như thế em vô cùng hoảng hốt và chốn trong gầm giường, mãi đến lúc ba mẹ tìm thấy thì người em đã lạnh toát vì quá sợ. Tuổi thơ của em luôn phải trải qua những tháng ngày như thế. Em đã từng nghĩ mình sẽ không bao giờ trở thành người như ba, em phải cố gắng học tốt để bảo vệ mẹ và các em. Thế nhưng, đến giờ đã 17 tuổi rồi mà em chưa thể làm được điều gì cả.
Nhiều lúc bản thân em cũng không thể kiểm soát hành vi cũng như cảm xúc của mình và em không nhận thức được vấn đề đang xảy ra là như thế nào. Có lần ba mẹ cãi nhau trước mặt em, đôi lúc em im lặng chạy chốn ở chỗ kín đáo; có khi lại khóc lóc gào lên trước mặt bố mẹ và có thể là đập phá đồ để gây sự chú ý với bố mẹ.
HOTLINE tư vấn Tâm lý – Tình yêu – Hôn nhân gia đình trực tuyến: 24/7: 0904030189
Nhiều lần như vậy chính em cũng cảm nhận có cái gì đó không ổn ở bản thân mình. Trên trường vì em ít nói nên em chỉ có một cô bạn thân duy nhất, không ai gần gũi em được cả. Mọi chuyện em tâm sự với bạn ấy, bạn ấy cũng chẳng nói gì cả. Em rất buồn và suy sụp khi trong em luôn có cảm giác mọi người xa lánh, không cần em.
Trong những câu chuyện về gia đình em, cô ấy không lên tiếng. Nhưng rồi có hôm tự nhiên bạn ý đưa em đi gặp bác sĩ tâm lý mà bạn ấy quen. Sau một hồi khám lâm sàng, test tâm lý và trò chuyện một lúc với cô bác sĩ, cô ấy bảo việc ba mẹ không hạnh phúc là nguyên nhân chính khiến em bị rối loạn tâm lý và có dấu hiệu bị trầm cảm. Khi biết được chuyện này, em không thể nào tin được vào những điều em nghe thấy. Từ đó em càng ít nói hơn, về nhà không có biểu hiện gì, cho dù ba mẹ vẫn cãi vã như những ngày khác.
Thật sự em biết vấn đề của em là như thế nào, em biết nguyên nhân từ đâu, nhưng em thất vọng, lo sợ và không tự tin vào bản thân mình nữa. Cả thế giới này như quay lưng lại với em vậy, cả bố mẹ, cả các bạn cũng như những người xung quanh.
Bài viết liên quan: